Đặng Duy Hưng

Hùng không bao giờ cảm nhận được Noel không phải vì anh là người ngoại đạo! Với anh, giống như bao người già ở đây, tâm tư không vui vì xa cách gia đình nên nhìn người nhà vui mà tâm tư đau xót. Đến Mỹ một tuần trước Noel, nhìn đèn hoa trang hoàng mọi nhà nhưng thử hỏi ai vui khi nghe bài hát
“I’ll be home for Christmas…” mà không khóc khi tâm tư thằng tị nạn đầu thập niên 80 rời xa quê hương là vĩnh viễn lại đoàn tụ gia đình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, sáu năm sáu lần mừng sinh nhật Chúa hài đồng.
Buổi sáng đi học chữ, chiều đi làm trong quán ăn nhậu của lão Tom cách chỗ cư ngụ không xa. Mới đầu rửa ly dĩa, dọn dẹp phòng vệ sinh, thu xếp bàn ghế sau khi đóng cửa. Dần dần lão Tom cho vào nhà bếp học nấu ăn thêm món nhậu.
Và một đêm, lão Tom khám phá tài vặt, tính tốt lo nghĩ của Hùng khi anh ra tiệm tạp hóa mua lưới lọc thức ăn thừa không cho vào ống cống sau một lần quán bị nghẹt. Lão hỏi, nghe Hùng trả lời:
“Chuyện nhỏ thôi mà! Ông giúp đỡ tôi có việc làm từ ngày bơ vơ đến xứ này. Nếu ông chịu bỏ tiền ra mua cái máy thông cống, tôi mỗi 2 tuần sẽ làm thông, không sợ bị nghẹt nữa.”
Lão nghe cảm động:
“Thành thật cảm ơn mày.”
Một khuya không biết lý do gì, ông quyết định chỉ dẫn cho Hùng cách pha chế rượu và lối tiếp khách. Lời chỉ dạy cặn kẽ như người cha giáo huấn con trai chuẩn bị vào đời.
Mấy thứ mới mẻ này, Hùng học nhanh, nhớ kỹ từng công thức. Nhất là cách nói chuyện với người địa phương đủ màu da chủng tộc. Tiếng Anh từ hôm đó tiến bộ không ngờ.
Noel lần thứ hai, Hùng cảm nhận sâu sắc hơn về ngày Noel khi ông Tom đưa ít tiền:
“Đây là một ít tiền anh em trong tiệm góp vào tặng, gọi là phụ một tý gửi cho gia đình mày ở Việt Nam. Đừng đặt nặng quá nhiều tôn giáo lên ngày Noel mà nên gọi là mùa chia sẻ tình thương nếu chúng ta có thể làm được. Hãy nhớ nhé!”
Từ ngày đó, lâu lâu tạm thời thay thế cho hai người pha chế rượu lúc họ nghỉ phép hay bị bệnh. Lương được lên cộng thêm tiền boa từ khách làm Hùng vui hơn bởi có tiền thêm mua quà gửi về cho gia đình.
Vui hơn khi được gặp làm quen với khá nhiều khách, từ anh cảnh sát trẻ sắp lấy vợ đến vài người khách tha phương ghé ngang cụng vài ly trước khi về khách sạn ngủ. Nền kinh tế đang phát triển nên người người vui, quán vừa mở cửa đã đầy khách cười giỡn. Hùng bắt đầu tham gia việc từ thiện cuối tuần từ phát cơm người nghèo đến bỏ tên vào danh sách hiến nội tạng, tủy xương cho người phù hợp. Một lần bệnh viện gọi nói có người cần tủy sống nên nghỉ việc 2 ngày đi giúp. Vài tháng một lần hay đi hiến máu giúp người cần.
Thời gian lặng lẽ trôi, hội nhập hơn với đất nước tạm dung. Những ngày lễ hội thấy vui hơn nhưng nỗi nhớ quê hương, gia đình không giảm.
Lão Tom vào tháng này làm việc liên tục chia sẻ nặng nhọc với người làm. Cuối ngày, tiền “boa” chia đều cho tất cả tính theo % tùy mỗi công việc. Lão hơn 60 tuổi nhưng thân thể còn tráng kiện nhờ một thời là lính dù nhảy toán đặc biệt. Khi biết được tính tình Hùng trong sạch, tiền bạc đâu ra đó lão Tom khen:
“Mày bản tính thành thật tao rất thích!”
Hùng cười:
“Tôi lúc nhỏ vài năm ở Việt Nam sống trong chùa học lời dạy của Phật đừng tham tài sản kẻ khác!”
Lão nghe hợp ý kéo vào văn phòng chỉ cái máy vi tính:
“Để tao chỉ dẫn mày bỏ tài khoản hàng ngày vào máy để dễ dàng mỗi 3 tháng hay cuối năm khai thuế cùng trả lương công nhân.”
Lão bắt đầu tin tưởng Hùng nhiều hơn về tài chính cũng như giao quản lý tạm thời vài ngày, vài tiếng đồng hồ khi lão đi vắng.
Lão Tom dạo này vui hơn vì không còn nhiều stress với công việc. Lão có thể yên tâm khi Hùng đứng một mình quản lý tạm thời lo lắng từ nhà bếp ra quầy rượu…..
Tối nay đứng quầy pha rượu cùng với ông Tom bởi khách khá đông tối nay. Đến hơn 11 giờ đêm mới giảm nhiệt chỉ còn vài người quen như lão Potts thường ghé vào sau 9 giờ tối. Lão này không phải là dân địa phương, 3 tháng nay tuần nào cũng đi công tác đến đây ở lại đôi ngày. Tính tình lão thân thiện nên mỗi lần lão đến gặp Hùng sau quầy rượu luôn có cuộc đàm thoại vui vẻ. Hùng lúc này thường làm ca pha chế từ 9:30 đến khuya đóng cửa.
Lão già Potts chỉ thích bia Bud Mỹ nếu không có cũng uống bia nội địa.
“Mày có gia đình không!?”
“Không, tôi một mình vượt biên sang đây đang chờ bảo lãnh gia đình.”
“Mấy năm nay mày tình cảm trai gái ra sao!?”
Hùng cười:
“Quen vài cô nhưng không hợp nên chia tay.”
Lão rất “sộp” lúc nào cũng boa 50% tổng số tiền uống mỗi đêm. Tình cảm trở nên thân thiết nên Hùng hay tâm sự về gia đình bên Việt Nam khi lão hỏi, muốn học hỏi thêm về truyền thống Việt Nam. Mới đầu thấy hơi lạ nhưng dần dần quan hệ gần gũi nên Hùng luôn thành thật tỏ bày.
Hơi lạ tuần này lão Potts tới quán thường xuyên nói chuyện với lão Tom trong phòng riêng. Thấy hai lão vui vẻ cười nói như hai người bạn lâu ngày mới gặp lại. Lão Tom gặp Hùng hay vỗ vai cười giỡn như tâm tư sảng khoái tình thân.
Một tối, ba ngày trước Noel, lão Potts dẫn theo một cô gái Á châu trẻ đến giới thiệu:
“Đây là con gái nuôi của tao cùng quê với mày!”
Lâu lắm rồi mới nói chuyện với người đồng hương khác phái nên mới đầu hơi ngượng nghịu. Cô tên Linh nhưng đổi thành Lina cho dễ gọi, đến đây từ nhỏ xíu nên tiếng Việt không nói được nhiều. Lão Tom ra trước quầy rượu:
“Mày dẫn cô Lina ra bàn ngồi nói chuyện làm quen đi. Biết đâu!”
Nghe cô kể mới xong đại học được nhận làm ngân hàng bên kia sông. Tuy xa nhà một tý nhưng độc lập với cuộc sống, nhất là ông Potts cha nuôi thương như con ruột nên mỗi tháng ghé thăm vài lần. Hùng thắc mắc:
“Sao không ở khách sạn gần cô!?”
Cô cười giọng giỡn:
“Ghé vào đây một lần ông ta thấy hợp với anh!”
Tình cảm hai đứa ngày một gần gũi tiến đến yêu thương lúc nào không hay!
Khuya nay ba ngày trước năm mới, sau giờ đóng cửa, ông Tom yêu cầu tất cả người làm ở lại, có chuyện cần tuyên bố. Hơi lạ, ông Potts, vợ và Lina cũng có mặt đứng sau lưng ông Tom nghe tuyên bố:
“Báo cho mọi người biết tôi sẽ về hưu đầu năm mới, bán lại quán cho ông Potts. Mọi sự trong quán sẽ không có gì thay đổi trừ tất cả công nhân sẽ được lên lương 10%. Bây giờ mời ông chủ mới phát biểu vài lời.”
Ông Potts giọng lịch sự:
“Chào đến gia đình mới của tôi. Đúng như ông Tom nói về tăng tiền lương, công việc sẽ giống như xưa. Trừ một chuyện, chủ mới của quán này sẽ là anh Hùng chứ không phải tôi. Đây là món quà tôi tặng bởi anh ta đã làm một chuyện ơn nghĩa lớn với gia đình tôi.”
Hùng đứng nhìn sững sờ “sốc” không nói được lời!
Lina tiến đến cầm tay anh. Hùng ấp úng:
“Anh làm sao xứng đáng với món quà quá lớn này!”
Lina âu yếm:
“Chắc anh không bao giờ nghĩ đến em là người nhận tủy sống anh hiến. Cái mạng này nếu không có anh đã nằm dưới đất lạnh từ lâu!”
Nghe cô nói tất cả mọi người đều lấy giấy chùi nước mắt.
Ông Potts và vợ tiến cùng Lina đến ôm anh vào lòng. Lần đầu tiên bao năm sống trên xứ người Hùng cảm nhận tình thân của mái ấm gia đình. Chung quanh mọi người vỗ tay chia sẻ điều kỳ diệu cuối năm.
Đặng Duy Hưng